Những Đứa Trẻ Với
Ước Muốn Thoát Nghèo
Thanh Trúc
RFA

Phần
Âm Thanh (mp3)
Chiềng - một bản
xa và nghèo nhất xã Trung Lý, huyện Mường Lát,
tỉnh Thanh Hóa - nơi phần đông cư dân sống bằng
nghề cuốc đất trồng khoai bao đời nay.
Trường học quá xa
Để đến trường mỗi
ngày, các em học sinh ở bản Chiềng phải vất vả
lội bộ năm cây số ra bản Cò Cài, nơi có trường tiểu
học Trung Lý 2. Thầy Phạm Đăng Dung - Hiệu
trưởng trường tiểu học Trung Lý 2, cho biết: "Bản
Cò Cài thuộc địa bàn vùng sâu vùng xa và đặc
biệt khó khăn của tỉnh và của huyện. Đồng bào
nghèo ở khu vực, căn bản dân tộc Thái là chủ yếu,
Thái trắng, thì làm nương làm rẫy thôi."
Thấy con đội nắng
đội mưa đi học xa, cha mẹ ra Cò Cài dựng lán cho
con ở gần trường để đi học: "Gọi là làm nhà
tạm cho hai em học sinh ấy ở, bố mẹ thì ở trên
nương cách nơi các em 5 km để lao động sản xuất.
Thứ Bảy và Chủ Nhật các em lại về với bố mẹ,
chiều Chủ Nhật lại vào khu trường. Hàng tuần như
vậy gia đình cũng hỗ trợ ít thức ăn để các em tự
túc, lo toan cuộc sống."
Hai em học sinh
mà thầy hiệu trưởng Phạm Đăng Dung vừa nhắc tới
là Phạm Thị Nguyệt và Ngân Thị Đòa, mười một
tuổi, học lớp Năm trường Trung Lý 2. Từ mấy năm
nay, cả hai ở ngoài lán do cha mẹ dựng gần
trường, mang theo em nhỏ vào để trông và dẫn em
đi học cùng.
Bản Cò Cài nằm
ngoài vùng phủ sóng nên muốn nói chuyện qua điện
thoại thì mấy thầy trò phải ra một nơi có thể
bắt sóng liên lạc. Đây cũng là lần đầu Phạm Thị
Nguyệt cầm đến cái điện thọai di động để nói
với Thanh Trúc. Năm bảy tuổi, còn học Lớp Một,
Nguyệt đã ra lán ở với đứa em trai năm tuổi rồi:
Đêm đầu tiên ở một mình, Nguyệt nhớ lại, Kiên
khóc vì thiếu bố mẹ, Nguyệt dỗ dành mãi em mới
nín: "Nhà của cháu lợp bằng tre, cháu là
người dân tộc Thái, cháu học Lớp Năm trường tiểu
học Trung Lý 2. Vì cháu muốn học mà bố mẹ ở xa
nên bố mẹ vào lợp nhà cho, nhà chỉ có một phòng
thôi, không có bếp."
Khi được hỏi ăn
uống ra sao thì Nguyệt cho biết thêm là hai chị
em tự nấu cơm ăn với rau hái trên rừng chứ không
có tiền mua thịt.
Ước mơ của Nguyệt
là "lớn lên làm bác sĩ vì mấy năm nay mẹ em ốm
nên em muốn làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ, nhà
em nghèo. Em cũng không thích đồ chơi, Kiên thì
thích xe ô tô."
Đó là cô bé Phạm
Thị Nguyệt mà chừng như khôn lớn trước khi kịp
hồn nhiên tuổi nhỏ. Cứ mỗi chiều tan trường,
Nguyệt về lán chuẩn bị nhóm lửa bắt cơm, giao
cho Kiên trông giúp rồi mang quần áo xuống giặt
dưới suối. Thực sự trước đó vì thấy con ham học,
vả lại muốn con quen với cuộc sống tự lập, cả
nhà Nguyệt dọn ra Cò Cài một thời gian. Được
một năm, bố mẹ Nguyệt về lại dưới Chiềng để đi
nương, còn hai chị em ở lại lán trên Cò Cài để
tiếp tục đi học.
Theo thầy Phạm
Đăng Dung cho biết, Vì lán ở cạnh suối, nước
thường lên cao những ngày mưa, chị em Nguyệt dắt
díu nhau trên chiếc cầu ghép bằng cây ngang
giòng suối, có khi đến trường thì đã ướt ngoi
ngóp. Vậy mà cô học trò siêng năng này không
nghỉ học buổi nào.
Cách đó không bao
xa là lán của Ngân Thị Đòa. Đòa vào Cò Cài đã
hai năm. Ngày trước, Đòa đi học bên xã Mường Lý,
mỗi lần đến trường thì phải ngồi bè qua sông Mã.
Cảm giác hồi hộp mà Đòa nhớ lại là khi trời mưa
nước dâng cao và chiếc bè cây chở các em trở
thành mong manh hơn bao giờ hết. Đòa phải nắm
chặt lấy tay hai em và chỉ hết sợ khi bè tấp vào
bờ bên kia. Những ngày mưa to quá thì ba chị em
đều nghỉ học: "Bố mẹ thấy trường xa quá nên
bố mẹ vào dựng lều cho đi học. Cái lều bằng tre
và gỗ lấy ở trên rừng. Em ở với hai em, em nhỏ
của em học Lớp Ba và một em học Mẫu Giáo. Bố mẹ
ở ngoài Chiềng, làm nương rẫy để nuôi ba chị em
ăn học. Ăn rau rừng và măng. Măng thì hái trên
rừng, còn rau thì đi hái ở dưới suối. Gạo thì
cuối tuần em ra ở ngoài Chiềng bố mẹ lại lấy cho,
chiều Chủ Nhật lại vào. Thường thì ăn rau thôi,
không có thịt, có lần bố đi săn được thì bố gởi
vào cho”.
Ước mơ của Đòa là
lớn lên "làm công an, vì em muốn thế giới này
không còn kẻ xấu."

bé Kiên & Phạm Thị Nguyệt (ảnh RFA)
Phải ở lán mà đi
học
Nhà của Đòa trong
bản Chiềng có tất cả bốn chị em. Khi Đòa học
xong Lớp Ba, bố mẹ muốn em nghỉ học vì sợ có lúc
em sẽ bị rơi xuống sông khi đi bè tới trường,
hơn nữa tiền đi bè mảng xem ra còn nhiều hơn cả
học phí. Đứa em gái kế Đòa đã phải nghỉ học để
phụ bố mẹ đi nương. Sợ hai em sau thất học, Đòa
khóc lóc năn nỉ bố mẹ cho ba chị em ra ở lán
ngoài Cò Cài như bạn Nguyệt. Đó là lý do thúc
đẩy em phải chăm em, giúp em học cho giỏi để sau
này hai em trở thành bác sĩ và giáo viên như mơ
ước: "Em
phải cố gắng học thật giỏi để có thể đạt được
ước mơ của mình. Em ao ước những giấc mơ của
chúng em sẽ thành hiện thực."
Thương quá các em
tôi, những đứa bé sớm hiểu biết trong một góc
khuất vùng xa nghèo khó kia, nơi mà thầy hiệu
trưởng Phạm Đăng Dung của trường Trung Lý 2
thường hãnh diện khi nhắc tới hai tấm gương
hiếu học, ngoan ngoãn và chăm chỉ của trường: "Từ
Lớp Một đến Lớp Bốn Nguyệt là học sinh tiên tiến,
một trong những học sinh hàng đầu của trường về
cả hạnh kiểm lẫn học lực. Vừa rồi em có đi thi
giao lưu học sinh giỏi cấp huyện và cũng đoạt
giải. Nói chung Nguyệt rất chăm chỉ học tập."
Đòa cũng vậy, mới
đây em cũng được đại diện trường cùng với Nguyệt
góp mặt trong chuyến đi giao lưu học sinh giỏi
từ các trường tiểu học trong địa bàn huyện Mường
Lát: "Đòa thì mới chuyển sang trường hai năm
nay, học lực của Đòa khá. Nguyệt là giỏi nhưng
mà Đòa thì khá. Em Đòa được bố mẹ quan tâm hơn
một chút vì bố mẹ có điều kiện hơn."
Được cái dân tình
ở bản Cò Cài hiền lành và chơn chất, mọi người
đều biết nhau và biết cảnh sống xa nhà của các
học sinh nhỏ trong những ngôi nhà tạm của các em.
Thầy hiệu trưởng Phạm Đăng Dung nói: "Đã nói
nhà tạm thì không kiên cố được, nhà tạm cho em ở
nói chung chỉ ở mức đảm bảo ở được thôi. Hầu hết
dân trên địa bàn đều làm nhà sàn, mô hình nhà
sàn của người dân tộc. Khí hậu cũng tương đối
khắc nghiệt, mùa đông rất lạnh, mùa hè thì nóng
mặc dù ở trên rừng nhưng giáp Lào. Điều kiện ở
thì cũng có chăn có nệm, tương đối là đảm bảo
cuộc sống".
Chăn mền, vài bộ
quần áo và sách vở, là tất cả những gì đáng giá
trong lán của Nguyệt và Đòa. Mỗi cuối tuần hai
chị dẫn các em băng rừng về bản Chiềng, được bố
mẹ gom góp cho ít gạo và thức ăn, chiều Chủ
Nhật dắt nhau trở về lán ở bản Cò Cài.
Nhờ học giỏi, hai
em được trường miễn mọi khoản đóng góp. Thấy cô
cũng thường đến lán thăm nom khuyến khích các em
học, xin điện từ nhà dân bắt vào lán để các em
có ánh sáng học bài.
Học sinh trường
Trung Lý 2 huyện Mường Lát hầu hết là người
Thái và người H'mông, nhà nào cũng hoàn cảnh khó
khăn, con cái không học đến nơi đến chốn, kịp
đến tuổi thanh thiếu niên thì đi làm rẫy với bố
mẹ rồi lập gia đình sớm: "Về thực chất, trước
nhất là xuất phát điểm thấp, hai nữa lực học của
các em không được cao, thứ ba là điều kiện gia
đình rồi cái quan tâm của gia đình còn nhiều hạn
chế, nên việc để học và thi đỗ vào các trường
đại học hoặc là các trường cao đẳng trong cả
nước là hơi ít. Cái thực tế của địa
phương là khi các em học hết Cấp Một thì lên học
Cấp Hai trên xã. Đường lên xã là băng qua hai
mươi lăm cây số đường rừng nữa. Qua Cấp Hai thì
có thể vào học Cấp Ba, còn nếu như em nào không
theo được thì nghỉ ở nhà, xây dựng gia đình,
tiếp tục cuộc sống làm nương rẫy như bố mẹ hoặc
đi làm công nhân viên miền Nam miền Bắc chẳng
hạn”.
Chính vì thế dù
như cha mẹ có cho con ra ở lán, ở trong nhà tạm
gần trường để đi học như Nguyệt và Đòa, thầy
Phạm Đăng Dung nói tiếp, tưởng cũng là những tấm
gương vượt khó tiêu biểu và rất đáng kỳ vọng: "Ở
góc độ
người giáo dục và người thầy cái vui nhất là các
em đã vượt hoàn cảnh khó khăn và biết vươn lên
trong cuộc sống của mình của gia đình, biết vươn
lên trong học tập. Các em biết suy nghĩ, biết lo
lắng, biết hướng tới một tương lai để sau này
giúp ích được điều gì đó cho quê hương cho
làng xã của các em, nơi đang còn rất nghèo."
Thanh Trúc
RFA
----------------------------------------------------
Nơi cần lắm những tấm lòng:
PHẠM THỊ NGUYỆT & NGÂN THỊ ĐÒA
Trường Tiểu Học Trung Lý 2
xã Trung Lý, huyện Mường Lát
tỉnh Thanh Hóa – VIỆT NAM

* Chân thành cảm ơn bạn đọc Lê Bảo Minh đã gởi
bài viết
và phần âm thanh trên đến trang nhà PGĐC!

|