NGOẠI CUỘC
Toại Khanh
Chuyện người, đâu phải chuyện ta
dăm câu thơ vụn, gọi là tiễn nhau
Cứ xem ai đã qua cầu
khi tim còn nặng tình sầu tử sinh
Ta ngồi đây đối bóng mình
Không hay hơn, chỉ là hình như chưa...
Người đi đội nắng gội mưa
ta về cắn gạo, muối dưa ỡm ờ
rảnh thì tung tẩy làm thơ
bận thì cổ tự mấy tờ tìm vui
chỉ mong khi bạc tóc rồi
vẫn từ non lạnh ngó đời trầm luân…
Chiều nay bất chợt bâng khuâng
nghĩ hoài chẳng lẽ...có chừng ấy thôi
đủ đưa nhau kiếp luân hồi
vô duyên như một cuộc chơi trốn tìm
đời sau xin chẳng có tim
nẻo tu chân cứng đá mềm mà đi…
THIỀN SƯ HOÀN TỤC
(tiếc
nhớ thầy G. Mitsuo)
Toại Khanh
Ta ngồi dưới phố trông lên núi
đã nửa đời qua, mất lối về
lãng bạt mấy mùa quên cả tuổi
gót mòn bỗng ngại nẻo sơn khê…
Theo em xuôi ngược đời mộng mị
thảng hoặc nhiều khuya cũng giật mình
đã mất đâu rồi gùi kinh lá
để cứ đi về với vô minh…
Mẫu nến góc phòng đầy những bụi
đâu đủ kéo dài những đêm sâu
khuya không thiền định, ra cửa sổ
phóng mắt qua rào, ngửi hương ngâu…
Tóc ai dài quá, như sợi khói
ta nhìn biết quán niệm chi đây
mắt biếc làm sao mà uế trược
thương tấm lưng ong, một vóc gầy!
Nguyện lớn ngày nào, giờ gửi Phật
tấm áo năm xưa...trả lại Thầy
khép cửa xoay lưng, rời thiền thất
nghĩa đệ tình huynh thoáng mây bay…
Ngày sau ai có về núi cũ
tình cờ lạc bước ghé ngang đây
nhớ để lại giùm ta góc nến
....nếu chẳng đời này cũng kiếp mai!
Mandalay, July/6/2013
RỪNG MAY-MYO
Toại Khanh
Lên rừng, bỏ phố sau lưng
Một chiều ngó nắng...không dưng nhớ người
ven đồi gió lộng xa xôi
phóng tâm mà xếp bằng ngồi...nhớ nhau!
Mươi
hôm rồi, chứ ít đâu
cứ ngu ngơ cõng tình sầu trên vai
ngó con đường đất sao dài
dưới kia...vẫn một ngày mai nghìn trùng.
Nửa
đời tục niệm trên lưng
chiều tha hương nhặt lá rừng làm thơ ...
mai xa, rồi nhớ May-myo
cõi cao nguyên lạnh có hồ nước xanh
người chưa chặt dạ tu hành
về đây để lại thơ tình ba-lô!
MƯA CHIỀU YANGON
Toại Khanh
Giữa chiều nắng đổ rát da
Cơn mưa bất chợt
về qua phố nghèo
Đường lên cổ tháp hắt hiu
Dáng em bước vội
bỏ chiều sau lưng
Cho người dưng ngó người dưng
Trái tim hành giả trầm luân bất ngờ...
Bên đường xé giấy làm thơ
Trời, trang kinh đấy
bây giờ tính sao...
Bóng em đã khuất hẻm nào
Ta còn đứng đó
nghe đau với mình!
ĐỂ TRẢ LỜI MỘT CÂU HỎI
Toại Khanh
Em hỏi tôi ngày trở về cố quận,
Tôi trả lời
đâu cũng chốn quê hương.
Em hỏi tôi bao giờ thôi lận đận,
Tôi xin thưa
suốt kiếp ở trên đường.
Em hỏi tôi
gió phương này có lạnh,
Tôi trả lời
đời giá rét chung thân
Đợi mưa gió bên ngoài chừng ráo tạnh
Đốt thơ mình
nhóm lửa sưởi đôi chân.
Em hỏi tôi sao một đời khinh bạc
phủi tay hoài
những ấm lạnh tình thân,
Tôi trả lời
một đời buôn đồng nát
Buổi kim tiền
xa xỉ tiếng tri âm!
VẬY RỒI
Toại Khanh
Vậy rồi đi
vậy rồi xa
Lâu mau gì nữa
cũng là chiêm bao
Vậy rồi...
người cứ xa nhau
Vậy rồi
mây trắng sơn đầu
mất tăm.
Vậy rồi cũng hết trăm năm
Rong chơi chi mấy
cũng nhằm một khuya.
Xuôi tay đi
chẳng nhớ ‘dìa’
vòng tay nào cũng cách chia mấy bờ
Đợi chi mà chẳng bây giờ
Ngày đang trôi đấy
còn chờ bữa mô?
Mandalay Airport, July 11, 2003
KHÔNG ĐỀ
Toại Khanh
Ghé đôi ba bữa
rồi đi
Sống vài mươi tuổi
lại về thiên thu.
Chuyện đời đắp đổi
phù du
Mùa xuân sơ ngộ
mùa thu xa người...
NHỚ VỌNG CÁC
Toại Khanh
Bên đồi tuyết
nhớ hôm qua
nhớ thương giọt nắng đã xa nghìn trùng
Nhớ chuyến phà
nhớ bến sông
Nhớ người tiền kiếp
trên dòng Cháu-Phya.
Ở đây thì cũng chén trà
Cũng đèn khuya, cũng...
sao mà vắng tanh!
Rán ngồi tụng mấy biến kinh
Tiếng thì ở đấy
tâm mình ở đâu?
GIÁC NGUYÊN
Toại Khanh
Thương ai múc nước trên nguồn
Vớt trăng
vớt cả nỗi buồn tử sinh.
Mươi năm gió bụi
thập thành
lửa rừng vẫn rọi trang kinh
trên ngàn
Nửa đời
theo gió lang thang
Vẫn còn đấy
động hoa vàng trong tim!
VỀ BÚT HIỆU TOẠI
KHANH
Toại Khanh
Người đi tìm lửa bên sông
về nhen nhóm giữa mùa đông cuộc đời
chừng bình khô, lửa tắt rồi
người xưa một buổi mỉm cười qua sông…
Toại Khanh (燧
卿)
|