Có Sự Sống Sau
Khi Chết?
Làng Mai
(Trích buổi vấn đáp với Thiền sư Thích Nhất Hạnh
ngày 24/7/2012 tại xóm Thượng, Làng Mai)
Câu hỏi: Thưa
Thầy, liệu có sự sống sau khi chết hay không?
Thầy Nhất Hạnh: Sự
sống luôn có mặt đồng thời với cái chết, không
có trước mà cũng không có sau. Sự sống không thể
tách rời khỏi cái chết. Nơi nào có sự sống thì
nơi đó có cái chết và nơi nào có cái chết thì
nơi đó có sự sống. Điều này cần phải quán chiếu
kỹ mới có thể hiểu được. Trong đạo Phật, chúng
ta nói về tính tương tức của vạn vật, nghĩa là
không ai trong chúng ta có thể tồn tại một cách
biệt lập, riêng rẽ. Chúng ta phải tương tức với
những thành phần khác. Nó cũng giống như bên
trái và bên phải. Nếu bên phải không có đó thì
bên trái cũng không thể có mặt. Nếu không có bên
trái thì cũng không có bên phải. Không thể nào
có thể lấy bên trái ra khỏi bên phải hoặc lấy
bên phải ra khỏi bên trái.
Giả sử tôi nhờ
một bạn mang nửa bên trái đi về xóm Hạ và một
bạn khác mang nửa bên phải đi về xóm Mới. Chắc
chắn là không thể làm được. Bên phải và bên trái
luôn có mặt cùng nhau, bởi vì không có bên này
thì bên kia cũng không thể tồn tại. Điều này rất
rõ ràng, cũng giống như bên trên và bên dưới. Vì
vậy, trong đạo Phật gọi đó là tương tức
(Inter-being). Những mặt đối lập luôn đi liền
với nhau.
Cũng vì vậy mà
khi Thượng Đế truyền lệnh: "Ánh sáng, hãy xuất
hiện đi !" thì ánh sáng thưa rằng: "Con phải đợi,
thưa Thượng Đế ! Con phải đợi !". Thượng Đế nghe
vậy liền hỏi: "Ngươi còn đợi cái gì nữa?". Ánh
sáng đáp: "Dạ, con đang đợi bóng tối đến để biểu
hiện cùng một lúc". Bởi vì ánh sáng và bóng tối
tương tức với nhau. Khi đó, Thượng Đế mới bảo
rằng: "Bóng tối đã xuất hiện rồi! ". Ánh sáng
đáp: "Vậy thì con cũng đã có mặt ở đó rồi !".
Điều này cũng đúng với các cặp đối lập như: tốt
– xấu, trước – sau, ở đây - ở đó, anh – tôi. Tôi
không thể nào có mặt ở đó nếu không có anh. Cũng
giống như hoa sen kia không thể nào có mặt nếu
không có bùn. Không có bùn thì cũng không có sen.
Cũng tương tự như vậy, hạnh phúc sẽ không thể
nào có được nếu không có khổ đau, cũng như không
thể nào có sự sống nếu không có cái chết.
Các nhà sinh vật
học khi quan sát cơ thể con người đã nhận thấy
rằng cái sinh và cái diệt diễn ra đồng thời.
Trong giây phút này đây, hàng ngàn tế bào trong
cơ thể chúng ta đang chết đi. Khi ta gãi trên da
như thế này thì nhiều tế bào khô rơi xuống, đó
là những tế bào đã chết. Và rất nhiều tế bào
chết đi trong từng giây phút của đời sống hàng
ngày. Bởi vì chúng ta quá bận rộn nên chúng ta
không nhận thấy điều đó thôi. Và nếu những tế
bào đó chết cũng có nghĩa là chúng ta đang chết.
Chúng ta thường nghĩ rằng chúng ta còn lâu mới
chết. Ta nghĩ rằng ta còn năm mươi hay bảy mươi
năm nữa mới chết, nhưng điều đó không đúng. Cái
chết không phải là một cái gì đang chờ đợi ta ở
cuối con đường, mà nó đang diễn ra ngay trong
giây phút này, ngay bây giờ và ở đây.
Cái chết đang
diễn ra trong mỗi giây, mỗi phút, ngay trong giờ
phút hiện tại. Chính vì có những tế bào chết đi
mà có những tế bào mới được sinh ra. Và vì có
quá nhiều tế bào được sinh ra trong từng giây
từng phút nên chúng ta không thể có thì giờ để
tổ chức lễ mừng sinh nhật cho chúng được. Nói
một cách khoa học thì chúng ta có thể nhìn thấy
cái sinh và cái diệt đang diễn ra trong giờ phút
hiện tại, đó là sự thật. Bởi vì có những tế bào
chết đi nên những tế bào mới được sinh ra và vì
có những tế bào được sinh ra nên mới có những tế
bào chết đi. Chúng nương vào nhau để biểu hiện.
Do vậy, chúng ta đang kinh nghiệm sự sống và cái
chết trong từng giây, từng phút. Đừng nghĩ rằng
chúng ta chỉ được sinh ra từ ngày tháng ghi
trong giấy khai sinh, đó không phải là ngày sinh
thật sự. Trước ngày giờ đó thì chúng ta đã có
mặt rồi. Trước khi được thụ thai trong bào thai
của mẹ thì chúng ta đã có mặt trong cha và mẹ
của chúng ta dưới một hình tướng khác. Vì vậy mà
có thể nói không có sinh, không có một điểm bắt
đầu thực sự, và cũng không có kết thúc.
Khi chúng
ta biết sinh và diệt luôn có mặt đồng thời với
nhau thì chúng ta không còn sợ hãi cái chết. Bởi
vì chính giây phút mà cái chết xảy ra thì sự
sống cũng đồng thời sinh khởi. “La vie est avec
la mort” (Sự sống luôn đi liền với cái
chết). Chúng không thể tách rời. Để chứng nghiệm
được điều này đòi hỏi phải có một sự thiền quán
rất sâu. Ta không nên chỉ dùng trí năng để thiền
quán. Ta phải quan sát sự sống trong từng giây
từng phút của đời sống hàng ngày. Ta sẽ thấy
rằng sinh và diệt tương tức với nhau, điều này
xảy ra đối với vạn vật, từ cây cỏ, cầm thú, thời
tiết, vật chất và năng lượng. Các nhà khoa học
cũng đã tuyên bố rằng không có sinh cũng không
có diệt, chỉ có sự chuyển biến từ hình thái này
sang hình thái khác mà thôi. Vì vậy chỉ có
sự chuyển biến là có thật, còn sinh và diệt là
những cái không có thật. Những gì mà ta gọi là
sinh và diệt thì đó chỉ là sự chuyển biến mà
thôi.
Khi thực hiện một
phản ứng hóa học, ta lấy một số chất hóa học cho
vào với nhau. Khi các chất hóa học gặp nhau thì
sẽ xảy ra phản ứng, một sự biến đổi của các chất.
Đôi khi ta nghĩ rằng một chất hóa học nào đó
không còn nữa, nó đã biến mất, nhưng sự thật là
khi quan sát kỹ, ta sẽ thấy rằng chất hóa học đó
vẫn còn tồn tại nhưng chỉ ở dưới một dạng khác
mà thôi.
Khi ta
nhìn lên
bầu trời và không thấy đám mây mà ta yêu quý đâu
nữa, ta nghĩ rằng đám mây đó đã chết, nhưng sự
thực là đám mây đó vẫn đang tiếp tục tồn tại
nhưng dưới hình tướng là mưa hay những hình
tướng khác mà thôi. Sinh và diệt chỉ là những
hiện tượng mà ta nhìn thấy trên bề mặt. Nếu ta
nhìn thật sâu thì không có sinh cũng không có
diệt, chỉ có sự tiếp nối không ngừng. Khi ta
tiếp xúc được với bản chất không sinh không diệt
thì ta không còn lo sợ cái chết. Không chỉ đạo
Phật nói về không sinh không diệt, mà khoa học
cũng nói về điều này. Giữa hai bên có thể chia
sẻ với nhau những khám phá của mình, điều này sẽ
rất thú vị. Chúng ta cần sống đời sống của mình
cho sâu sắc hơn để có thể tiếp xúc được với
bản chất không sinh không diệt.
Câu trả lời này
của Thầy chỉ là một lời mời, một lời đề nghị
thực tập. Chúng ta cần sống đời sống của mình
một cách chánh niệm hơn, với sự định tĩnh để có
thể tiếp xúc một cách sâu sắc với những gì đang
diễn ra trong ta và xung quanh ta. Và khi đó,
chúng ta sẽ có cơ hội tiếp xúc với bản chất chân
thực của thực tại, đó là bản chất không sinh
không diệt. Đạo Phật gọi đó là Niết bàn
(Nirvana). Niết bàn chính là bản chất không sinh
không diệt. Trong đạo Thiên chúa, ta có thể gọi
đó là Thượng Đế. Thượng Đế chính là bản chất
không sinh, không diệt của chúng ta. Chúng ta
không phải đi tìm Thượng Đế. Thượng Đế chính là
bản tánh chân thật của chúng ta.
Điều này cũng
giống như một ngọn sóng tin rằng mình có sinh,
có diệt. Mỗi lần con sóng dâng lên cao và khi
chuẩn bị xuống thấp, nó cảm thấy lo sợ, nó sợ
cái chết. Nhưng nếu con sóng nhận ra rằng nó là
nước thì nó sẽ không còn sợ hãi. Trước khi dâng
lên cao thì nó đã là nước, trước khi hạ xuống
thì nó vẫn là nước và sau khi hạ xuống thấp thì
nó vẫn là nước thôi. Không có cái gì chết đi. Vì
vậy điều quan trọng là con sóng cần thiền quán
để thấy rằng nó là con sóng, nhưng nó cũng đồng
thời là nước. Và khi đã biết mình là nước thì
con sóng sẽ không còn sợ cái chết nữa. Nó sẽ cảm
thấy vô cùng hạnh phúc khi vươn lên cao và cũng
hạnh phúc không kém khi hạ xuống thấp. Nó đã
vượt thoát mọi sự sợ hãi.
Những đám mây của
chúng ta cũng vậy. Chúng không sợ chết, bởi vì
chúng biết rằng nếu chúng không phải là một đám
mây thì chúng có thể trở thành một cái gì khác
cũng đẹp không kém, chẳng hạn như mưa hay tuyết.
Vì vậy trong
trường hợp con sóng, nó không đi tìm kiếm nước.
Nó không phải đi tìm kiếm làm gì, bởi vì nó
chính là nước ngay trong giờ phút hiện tại. Điều
này cũng đúng với Thượng Đế. Chúng ta không phải
đi tìm Thượng Đế ở đâu hết, chúng ta chính là
Thượng Đế. Thượng Đế chính là tự tánh của chúng
ta. Chúng ta không phải đi tìm kiếm Niết bàn.
Niết bàn chính là nền tảng hiện hữu của chúng ta.
Đó là giáo lý của Phật. Nhiều người trong chúng
ta đã có thể chứng nghiệm được điều đó. Chúng ta
biết tận hưởng giây phút hiện tại. Chúng ta biết
rằng chúng ta không thể nào chết được.
Trái đất của
chúng ta là hành tinh đẹp nhất trong hệ mặt trời.
Chúng ta nên biết cách tận hưởng những bước chân
của mình khi đi trên hành tinh xinh đẹp này, đó
là đất Mẹ - mẹ của tất cả chư Phật, chư Bồ tát
và các Thánh nhân, mẹ của Mahatma Gandhi, Martin
Luther King, Chúa Jesus, các vị Phật và cũng là
mẹ của tất cả chúng ta. Và chúng ta đang hạnh
phúc tận hưởng sự có mặt của Mẹ. Mẹ của chúng ta
đang có mặt ở bên ngoài và cả bên trong mỗi
chúng ta. Khi đi dạo trên đồi, chúng ta có thể
tận hưởng từng bước chân của mình, tận hưởng sự
có mặt của chính mình và của đất Mẹ, người mẹ vô
cùng xinh đẹp. Chúng ta cần đi như thế nào để
trong mỗi bước chân, chúng ta có thể tiếp xúc
với đất Mẹ một cách sâu sắc. Mỗi bước chân như
vậy có thể trị liệu cho chính chúng ta và cho cả
đất Mẹ.
Theo Làng Mai
(langmai.org)
|