HOÀI NIỆM MẸ
Thích nữ Diệu Sơn

Mẹ! Vu lan về lòng con đong đầy nỗi nhớ. Nhớ nơi
cằn khô yêu dấu có mẹ của con, người mẹ suốt
cuộc đời tần tảo.
Mẹ biết không, Sài Gòn mùa này đang mưa, xen
một chút se se lạnh. Mưa Sài Gòn thường xuất
hiện bất ngờ, như sự đỏng đảnh của con gái. Mưa
rồi tạnh. Không dai dẳng như mưa quê mình nhưng
nó cũng đủ làm con gái mẹ cảm lạnh vì cái tính
đãng trí hay quên mà ngày xưa thường bị mẹ mắng,
nhưng cặp táp con lúc nào cũng có áo mưa mẹ xếp
sẵn nên hiếm khi con bị dầm mưa.
Nhiều khi vọng tưởng con cũng muốn lang thang
dưới mưa Sài Gòn để tìm cảm giác xưa, nhưng con
biết chắc sẽ không ai đón mình với chiếc khăn
lông và lời mắng yêu nên đành ghé lại mua vội
chiếc áo mưa bên đường. Với lại hình như mưa Sài
Gòn không lành như mưa quê mình mẹ ạ, dầm mưa là
con bị cảm liền.
Cái lạnh Sài Gòn cũng lạ lắm chỉ se se, nhưng ra
phố cũng đủ màu sắc của áo ấm, con của mẹ cũng
khoác vào chiếc áo ấm, không phải để chống lạnh
mà muốn tìm lại hơi ấm của chiếc áo ngày xưa mẹ
đan cho con vào những ngày đông rét cắt da quê
mình, để có được cảm giác đang được sống giữa
mùa Đông “ấm áp” bên mẹ. Con nghĩ đó là cảm giác
chung của những người con xa xứ, xa mẹ.
Ngày con bước chân vào cửa Phật, mắt mẹ dõi theo
con thật buồn nhưng mẹ vẫn ủng hộ con đường con
đi. Con biết tình thương của mẹ vẫn mãi theo
con, con ra đi hành lý mang theo là tình thương
vô bờ của ba mẹ, một mầm Bồ đề mới nhú và cặp
kiếng màu hồng nhìn cuộc đời.
Nhưng cuộc đời chắc chắn không chỉ có màu hồng,
điều này khi xa vòng tay ba mẹ con mới hiểu. Có
những lúc con an lạc hạnh phúc, vững bước trên
con đường mình đã chọn, cũng có đôi khi những
chướng duyên làm con thấm mệt, mỏi gối chùn chân.
Nhưng con là con của mẹ, một người mẹ không viết
nổi tên mình mà nuôi đàn con bốn đứa đều thành
danh. Các anh em con luôn ở gần mẹ, nhưng mẹ
thương con nhất, đi đâu mẹ cũng khoe mẹ có đứa
con gái là Ni cô…
Con tự hứa với mẹ, hứa với lý tưởng mà con đã
chọn là con sẽ cố gắng và cố gắng thật nhiều để
đền đáp tứ ân trong muôn một. Mẹ biết không, mỗi
lần tụng kinh Phổ Môn con hay lan man, có khi
nào mẹ là một vị Bồ tát hóa thân vào cuộc đời
cho anh em con tình yêu vô bờ. Người ta thường
nói không có tình thương nào ví bằng tình mẹ,
điều đó quả không sai.
Màu chiều đã nhạt, hoàng hôn loang dần, không
gian khoác lên mình một màu thanh bình, dù ngoài
kia là phố chợ phồn hoa. Tiếng chuông chiều như
đưa con người về với thực tại, với bản thể chân
như. Thầm khấn nguyện cho mẹ luôn an lành để con
được mãi nương về.
Mùa hạ Mậu Tý
2008
Thích nữ Diệu Sơn


|