Tết Qua Cung Bậc
Thời Gian
Mặc Lâm RFA
phỏng vấn Tiến sĩ Nguyễn Thị Hậu

nghe
phần âm thanh
Ngày Tết là thời
gian người Việt có dịp để nghỉ ngơi và thực hiện
những hoạt động mà cả năm không có cơ hội như
thăm thú lẫn nhau, tham gia vào các trò chơi đậm
tính văn hóa thay đổi cách sống quen thuộc một
thời gian ngắn và quan trọng nhất là xum họp gia
đình.
Ngày tết đi kèm
với phong tục. Dựng nêu, nấu bánh, lì xì, đốt
pháo… theo thời gian đã bị đời sống công nghiệp
hóa khiến tết trở thành sơ cứng đối với những
người hoài cổ. Thế nhưng không thể nói sự thay
đổi ấy đã giết chết phong tục ăn tết của người
Việt, vì trong sinh hoạt vẫn có những ý tưởng
mới thay vào khiến ngày tết đa dạng và sống động
hơn trong một lĩnh vực nào đó.
Nếu người Hà Nội
ăn tết vẫn còn giữ phần lớn nét truyền thống thì
ngược lại người Sài Gòn hầu như do tiếp xúc với
lối sống công nghiệp sát sao hơn và vì vậy tết
cũng thay đổi nhiều theo nhịp thở ấy.
Tết vùng miền
Mặc Lâm có cuộc
trao đổi với TS Nguyễn Thị Hậu, một nhà khảo cổ
học, hiện là giảng viên thỉnh giảng tại Đại học
Nhân Văn thành phố. Bà cũng là người nghiên cứu
văn hóa học có rất nhiều bài viết về Tết trên
các tờ báo xuân hàng năm.
Tiến sĩ Nguyễn
Thị Hậu vào Sài Gòn sau năm 1975 và bà đã sống,
làm việc và ăn những cái tết Sài Gòn từ đó đến
nay. Trước tiên bà cho biết sự khác nhau giữa
Sài Gòn và Hà Nội nơi bà được sinh ra và trưởng
thành mặc dù nguyên quán tại miền Nam:
TS Nguyễn Thị Hậu: Tết
của Sài Gòn chắc chắn khác Hà Nội ở chỗ thời
tiết. Tết Sài Gòn nhằm vào mùa nắng và rất gay
gắt cho nên bà con đổ ra đường chơi chứ không
chỉ quây quần trong gia đình như ngày tết ở Hà
Nội. Người Sài Gòn nói chung thích đi chơi tết
hơn là ăn tết. Họ đi ăn ngoài tiệm, bạn bè rủ
nhau ra hàng quán chứ ít khi nấu nướng ở nhà.
Ở Hà Nội thì bạn
bè thường đến nhà nhau, tổ chức ăn uống trong
gia đình hay nhà bạn bè chứ ít khi ra quán. Vì
vậy cho nên ở Sài Gòn ngay từ mồng một tết các
hàng quán đều mở cửa bình thường, rất tấp nập
vui vẻ còn ở Hà Nội mùng một tết rất vắng vẻ,
đấy là ngày chủ yếu ở nhà.
Có lẽ vì tính
chất đô thị và do những dịch vụ tại Sài Gòn hoạt
động rất sớm vì vậy cho nên các loại thức ăn quà
biếu người Sài Gòn có thể mua ở các siêu thị mà
không quá vất vả phải tự làm hay là tự gói đồ để
tặng nhau.
Mặc Lâm: Đó là
phần vật chất trong ngày tết riêng về yếu tố
tinh thần thì hai thành phố có gì khác nhau xa
lắm hay không?
TS Nguyễn Thị Hậu: Theo
tôi thấy người Sài Gòn rất trọng lễ nghĩa nhưng
lại không quá câu nệ vào việc phải đến nhà người
thân hay bà con vào đúng ngày tết. Có thể họ đến
trước hay sau tết lúc nào thuận tiện cho cả hai
bên mà không bắt buộc nhau phải có mặt trong
những ngày tết.
Tết ở Sài Gòn
mang tính hướng ngoại nhiều hơn. Họ có thể vui
chơi thậm chí hiện nay các bạn trẻ tầng lớp
trung lưu chẳng hạn, ngày tết họ đi du lịch nước
ngoài chứ không nhất định phải ở trong gia đình
mặc dù ý nghĩa tết họ vẫn giữ trọn vẹn. Mấy ngày
tết họ thăm viếng cha mẹ hay là cúng ông bà, nói
chung họ thu xếp để vẫn thực hiện những việc ấy
nhưng không quá bó buộc như truyền thống cổ xưa
như Hà Nội hiện nay. Nói chung họ vẫn còn giữ
được nét truyền thống ấy.
Mặc Lâm: Theo như
chúng tôi được biết thì TS đã vào Sài Gòn gần 40
năm và trong những năm ấy có khi nào bà về vùng
đồng bằng sông Cửu Long ăn tết hay không, và bà
quan sát những người nông dân ăn tết khác người
dân thành thị ở điểm nào?
TS Nguyễn Thị Hậu: Sau
năm 1975 từ Hà Nội về thì tôi có vài năm ăn tết
ở quê vùng Cao Lãnh, Chợ Mới An Giang. Phải nói
cái tết quê nam bộ khác cái tết quê ở Hà Nội nơi
mà tôi sinh sống từ nhỏ. Nói chung ở nam bộ thì
mối liên hệ giữa bà con hàng xóm, những người
ruột thịt được thể hiện trong ngày tết rất rõ.
Cùng nhau ăn tết, cùng nhau đi chơi hay cùng
nhau đi vui xuân hay lễ hội ....
Ở Sài Gòn thì như
tôi nói lúc nãy, người ta đi chơi tết nhiều hơn
không hẳn chỉ là ăn tết và từ năm 1975-1976 cho
tới bây giờ thì phong tục ăn tết của người Sài
Gòn càng ngày càng hiện đại hơn. Họ đi chơi
nhiều hơn, họ sử dụng dịch vụ nhiều hơn gần như
là rất ít gia đình gói bánh hay nấu các món ăn
truyền thống ngày tết. Trái lại họ sử dụng dịch
vụ để mua bánh tết và các loại thức ăn công
nghiệp. Tôi nghĩ đây là bước phát triển hiện đại
tuy nhiên bên cạnh đấy đứng dưới góc độ một
người phụ nữ nghiên cứu về văn hóa thì tôi có
chút băn khoăn. Nếu cứ theo cái hướng hiện đại
như vậy thì rõ ràng rất nhiều nét văn hóa truyển
thống ngày tết của chúng ta sẽ mất đi.
Sự bận rộn lo
lắng, sự chăm chút cho cái bếp của gia đình hay
những món quà biếu sẽ không còn nữa, do đó cảm
giác gọi là ngày tết ở đô thị lớn bây giờ không
còn như ngày xưa mà mang tính chất công nghiệp
cho nên ăn tết cũng vội vàng hơn. Thế hệ của
chúng tôi vẫn nói là có lẽ bây giờ chỉ ngày ba
mươi và mùng một tết, thế là xong. Sang mùng hai
thì một số đã trở lại bình thường vì họ không
còn quá coi trọng nghi lễ hay ăn uống như xưa.
Điều này có tác
động khách quan đến với những nghi lễ xưa ở nông
thôn và kể cả thành phố thì hiện nay không còn.
Những tục lệ du xuân hay mùng bảy hạ nêu hay
chục năm gần đây khi tiếng pháo tết không còn
ngay thời điểm giao thừa nữa.
Những truyền
thống như vậy mất đi thì cuộc sống hiện đại, có
thể hữu ích về mặt vật chất, tuy nhiên về mặt
giá trị tinh thần thì rõ ràng nó không được lưu
giữ trong thời điểm thiêng liêng trong ba ngày
tết và không được duy trì trong gia đình nữa.
Báo Xuân
Mặc Lâm: Từ năm
1935 thì Việt Nam đã có số báo xuân đầu tiên và
từ đó đến nay báo xuân là một vật phẩm không thể
thiếu trong gia đình người Việt khi tết đến xuân
về. TS là người có rất nhiều bài viết trên báo
xuân mỗi năm, bà có thể chia sẻ điều gì mà tờ
báo xuân hấp dẫn độc giả đến nỗi hơn ¾ thế kỷ
rồi mà người đọc vẫn không thể thiếu nó mặc dù
nội dung năm nào cũng như năm nào thưa bà?
TS Nguyễn Thị Hậu: Tôi
được biết báo xuân đã xuất hiện từ lâu rồi khi
mà nền báo chí ra đời từ những năm 30 thì đã có
tờ báo xuân đầu tiên. Đúng là báo xuân là một ấn
phẩm văn hóa mà người Việt Nam trông chờ mỗi khi
tết đến. Nó gần như là một sản phẩm không thể
thiếu được trong mỗi gia đình. Nhà nào giàu hay
nghèo thì cũng phải có một tờ báo xuân trong nhà.
Nói chung báo
xuân viết về phong tục tập quán của ngày tết và
có thể nói phong tục cổ truyền chỉ còn tồn tại
trên các tờ báo tết. Một vài tờ báo mang tính
chất giới thiệu văn hóa của người Việt Nam mình
với người nước ngoài, và tôi không nghĩ bi quan
như thế. Rõ ràng mật độ về phong tục tập quán
tết thì trên các tờ báo xuân rất đậm đặc. Nội
dung thứ hai nói về tình yêu quê hương của người
Việt đặc biệt của người Việt xa xứ thì gần như
tờ báo nào cũng có những chuyên mục giới thiệu
về quê hương hay nỗi nhớ quê hương của người
Việt xa xứ như vậy.
Nội dung thứ ba
nói về tình hình đất nước và nhìn chung những
bài báo đều mang tính lạc quan. Phong tục của
ông bà mình ngày đầu năm thì phải tốt đẹp không
nên chia sẻ những chuyện không may vì vậy cho
nên có một tờ báo xuân trong nhà, với trang bìa
trang trí rất tươi tắn hoa hay hình những cô gái
rất đẹp thì người ta quan niệm nó sẽ mang may
mắn vui vẻ đến với gia đình trong dịp đầu năm.
Tôi không rõ khi
người ta đọc họ có cảm thấy nhàm chán hay không
nhưng thị trường báo xuân năm nào cũng rất sôi
động và hình như không bao giờ ế hàng. Các vấn
đề về tính truyển thống cũng có nhiều người nói
cứ khai thác mãi, nhưng cái mảng truyền thống
ngày tết nói chung cũng không nhiều. Hiện nay
người ta quan tâm nhiều đến văn hóa của lớp trẻ.
Mặc Lâm: Như TS
cũng biết nét đáng yêu trong ngày mùng một tết
là cha mẹ ông bà lì xì cho trẻ con khi chúng
mừng tuổi. Tuy nhiên trong xã hội hôm nay cụm từ
văn hóa phong bì đã làm nhiều người xem lại
phong tục lì xì ngày tết vì nó gieo vào lòng trẻ
con một thói quen xấu có thể theo các em suốt
đời. TS nghĩ sao về những quan ngại như vậy?
TS Nguyễn Thị Hậu: Vâng,
cái phong tục này nó bị biến tướng rất nhanh và
hiện nay có lẽ là điều không được hay lắm. Ngày
xưa một cái bao lì xì như vậy cho trẻ em mang số
tiền rất nhỏ và toàn tiền mới với ý nghĩa may
mắn. Đồng tiền mới bắt đầu một năm có một chút
gì đấy gọi là lộc đầu năm hay mừng tuổi ông bà
cho ông bà mạnh khỏe. Thế nhưng hiện nay rõ ràng
tiền lì xì đã biến tướng đi và rất nhiều gia
đình không có ý thức về giáo dục trẻ em cho nên
các em bây giờ cũng bị ảnh hưởng điều này. Nhiều
em không biết ý nghĩa của tục lì xì mà chỉ biết
giá trị đồng tiền trong cái bao lì xì thôi cho
nên nhiều em khi giở bao ra còn chê ít chê nhiều.
Bản thân nhiều
ông bố bà mẹ cũng có ý nghĩ như vậy cho nên giáo
dục trẻ em không tốt. Khi đã biến tướng, nó còn
ẩn chứa một ý nghĩa khác bởi nhiều người đến nhà
cấp trên và cần nhờ vả điều gì thì họ dùng bao
lì xì cho con cái của sếp.
Về góc độ văn hóa
đối với phong tục tập quán mỗi thời nó có sự
thay đổi để thích nghi với thời đại mới nhưng
nếu không nhấn mạnh tinh thần với ý nghĩa tốt
đẹp nhưng theo hướng nhấn mạnh về vật chất, quá
coi trọng vật chất thì quả thật phong tục này
càng ngày nó càng không hay. Người lớn bây giờ
nhiều người có ý tưởng phải giáo dục lại trẻ em
và thậm chí còn cho rằng không nên duy trì phong
tục này nếu như nó đã bị biến tướng không còn ý
nghĩa như trước nữa.
Mặc Lâm: Xin cám
ơn TS, xin chúc bà và gia đình một năm đầy may
mắn.
nghe
phần âm thanh
* Chân thành
cảm ơn bạn đọc Minh Duyên
đã gởi bài viết
và phần âm thanh đến trang nhà PGĐC!


|