Hạt Cát Tinh Khôi
Cát Hạ

Ánh nắng dịu dàng,
mỏng manh cuối thu còn sót lại chảy dài trên bờ
cát trắng, gió miên man thổi, từng con sóng vỗ
rì rào êm đềm như những khúc hát từ đại dương
vọng lại. Bãi biển chiều quê thật đẹp và yên
bình. Lâu quá rồi, sau 12 năm xa quê bây giờ
Khánh Minh mới có dịp trở về quê hương, trở về
với biển… Bước chân cô như chậm lại, hơi thở mằn
mặn từ biển từng hồi phả vào người làm cô như
sống lại với biết bao ký ức tuổi thơ.
Ngày ấy, người
dân nơi đây chỉ sống bằng nghề đi biển. Những
chuyến ra khơi trở về, làng quê bé nhỏ yên bình
bỗng vui như ngày hội. Lũ trẻ con quê cô thích
nhất là được theo chân người lớn chạy ra biển
đón những chuyến tàu đầy ăm ắp cá trở về. Người
lớn thì rộn rã với những gang cá, còn lũ trẻ lại
được dịp thỏa thích vui đùa, hoặc bày những trò
chơi trên cát…, tiếng nói, tiếng cười giòn tan
của lũ trẻ làm cho không khí chiều quê thêm nhộn
nhịp…
Khánh
Minh lớn lên từ biển. Cô đã bao lần chứng kiến
nước mắt của người dân quê mình thấm đẫm xuống
miền cát trắng này mỗi khi có người thân bị nước
cuốn trôi, và cô cũng bao lần cảm thấy se lòng
trước ánh mắt như cầu cứu của những chú cá, chú
tôm nằm phơi mình thoi thóp trong sự vui mừng
của người dân quê mỗi khi đoàn thuyền về bến…
Mỗi lần như thế, cô thường tách ra khỏi đám bạn
tìm một nơi vắng vẻ để ngồi thật yên. Cô cảm
nhận từ nơi trái tim mình, một nỗi buồn mang
mác, một cảm giác vượt thoát khỏi một điều gì đó
mà cô không thể gọi thành tên. Cô thương dân
làng lam lũ kiếm sống, và cô cũng thương những
sinh vật bé nhỏ ấy… Rồi một ngày, Khánh Minh
quyết định ra đi. Nơi cô đến là một ngôi chùa
nhỏ nằm nép mình bên sườn núi, tĩnh lặng như
nhánh lan rừng…
***
Cảm giác được trở
về quê nhà, được đi giữa không gian thênh thang,
yên bình thật là thích. Khánh Minh dừng lại, dõi
mắt theo những con sóng đuổi nhau ra tận xa tít
mù khơi, thấy mình bé nhỏ biết dường nào trước
không gian vô cùng tận ấy… Cô lắng nghe tiếng
hải triều rì rào như thúc giục, như vỗ về những
đứa con quê hương biết tìm đến những phương trời
cao rộng, thanh thản và bình an…
Xa xa, thấp
thoáng vài con thuyền đánh cá dập dềnh trên sóng
nước… đang thả mình trôi theo dọc bờ biển. Cô
tìm một nơi cát mịn, ngồi xuống, khép hờ đôi mắt
để tận hưởng cái cảm giác yên bình của buổi
chiều tà… Bỗng cô giật mình, bị đánh thức bởi
tiếng khóc trong vắt từ đằng xa vọng lại, hình
như là tiếng khóc của một đứa trẻ. Cô quay đầu
nhìn lại, hướng mắt về phía vừa phát ra tiếng
khóc trong trẻo ấy… thấy một bé gái khoảng chừng
8 tuổi, với khuôn mặt tròn trĩnh đang ngồi trước
một chum sành lớn… Em đang vốc từng nắm cát
trắng bỏ vào chum, vừa vốc cát vừa khóc… Khánh
Minh tiến lại gần, lặng nhìn bàn tày nhỏ xíu của
em đang xòe ra, vốc từng vốc cát đưa lên…, và
những hạt cát thì mặc nhiên tuột khỏi bàn tay bé
xíu của em… Em cứ thế vốc mãi... Khánh Minh nhỏ
nhẹ hỏi: - Em sao vậy, có cần cô giúp không?
Đứa trẻ lúc đó
mãi khóc nên không nhận ra có sự hiện diện của
cô bên cạnh… Nghe Khánh Minh hỏi, em ngẩng đầu
lên, đôi mắt ướt đẫm. Hai dòng nước mắt chảy
xuống gò má ửng hồng, đôi môi em mọng nước… Cô
từng nghe nói, người ta khi khóc sắc diện thật
khó xem, vậy mà nhìn em khóc cô thấy dễ thương
chi lạ.
- Hôm qua con hứa
với anh Hai phải ở nhà học bài ngoan, vậy mà con
lại trốn đi chơi cùng bạn. Anh Hai phạt con phải
bỏ đầy chum cát này thì anh mới không buồn,
không sẽ nghỉ chơi với con…
Khánh Minh phì
cười vì hình phạt kỳ lạ của ông anh này. Cô ngồi
xuống bên cạnh, đưa tay lau những giọt nước mắt
còn đọng lại trên mi mắt em, mĩm cười giải thích:
- Thế này nhé, em nhìn những hạt cát kia, chúng
rất nhỏ, chỉ cần một kẽ hở tí xíu ở các ngón tay
thì nó sẽ rơi xuống mất, hạt này nối tiếp hạt
kia. Vì thế để vốc cát không bị rơi, em phải
khum lòng bàn tay lại, khép những ngón tay thật
chặt, rồi nhẹ nhàng vốc cát đặt vào chum…
Vừa nói cô vừa
vốc từng vốc cát bỏ vào chum. Em tròn mắt theo
dõi từng động tác của cô. Rồi em bắt đầu làm
theo…, chẳng bao lâu chum đã đầy cát…
Em cười khoe hàm
răng trắng ngà, bá cổ cô reo lên: - Đầy chum
rồi cô ơi, vậy là anh Hai không còn giận con nữa
rồi… Con cảm ơn cô nhiều… Rồi em phụng phịnh:
Nhưng mà không hiểu tại sao anh Hai lại bắt con
làm việc này hả cô?
“Cô bé này thông
minh đáo để”, Khánh Minh thầm nghĩ. Cô đưa tay
vén những sợi tóc rũ xuống vầng trán nhỏ bé xinh
xinh của em, rồi cúi xuống vốc một nắm cát đặt
vào lòng bàn tay, khẽ hỏi: - Giờ cô đố em nhé!
Tại sao lúc nãy em không vốc được cát bỏ vào
chum?
Em nhanh nhảu:
- Thưa cô, là vì con không chịu khép chặt các
ngón tay nên để cát rơi mất ạ!
Khánh Minh nhìn
em nhỏ nhẹ: - Khi bàn tay em khép lại, nghĩa
là em đang gìn giữ hạt cát trong lòng bàn tay
của mình. Cũng như em bây giờ, khi còn cha, còn
mẹ và còn anh Hai bên cạnh, thì em phải cố gắng
trân quý tình thương của mọi ngừời dành cho em,
bằng cách biết vâng lời và học thật ngoan nhé,
em có hiểu ý cô nói không?
Em nhìn vào mắt
cô đáp: - Dạ, con hiểu! nhưng tại sao cô lại
biết điều này ạ?
Khánh Minh thật
sự ngạc nhiên trước sự nhạy cảm của cô bé này,
cô chẳng biết nói sao cho em hiểu.
- Vì cô là người
xuất gia…
- Là sao hả cô?
Khánh Minh im
lặng, đứng dậy nắm tay em đi dọc theo bờ biển,
từng bước chân chậm rải bước trên bãi cát mịn,
sóng biển vẫn rì rào…
- Người xuất gia
là người biết trân quý những hạnh phúc trong
hiện tại, như cô đang ý thức sự có mặt của em
bên cạnh cô.
Và rồi Khánh Minh
kể cho em nghe những câu chuyện về tiền thân của
Đức Phật, về hạnh nguyện Bồ-tát của Ngài và cuộc
sống mà cô đang hướng theo. Em tròn xoe đôi mắt
chăm chú lắng nghe từng lời kể của cô một cách
thích thú. Thấy trời cũng đã quá muộn, Khánh
Minh chia tay em để về nhà, chuẩn bị cho sáng
mai lên đường trở lại chùa. Trước khi tạm biệt,
em cũng bắt chước cô chắp đôi bàn tay bé nhỏ,
xinh xinh như hình búp sen, và ghé tai cô nói
nhỏ: - Cô ơi, con cũng muốn được như cô!
Khánh Minh cười:
- Ừa, em ráng học giỏi, hôm nào trở lại cô sẽ
xin phép mẹ dẫn em vào chùa.
Em cười sung
sướng. Khánh Minh nhìn vào mắt em, thấy bầu trời
trong em tỏa sáng. Cô cảm nhận trong trái tim bé
nhỏ ấy, một mầm non Bồ đề như bắt đầu trở mình,
như thấy được hình ảnh ngày xưa của chính mình
đang có mặt trong em…
***
Đó là nhân duyên
mà Khánh Minh gặp em lần đầu tiên. Cô không biết
em là ai, tên gì, sống ở đâu, chỉ vội vã đến và
vội vã đi như một làn gió nhẹ. Thời gian cũng đã
khá lâu, kể từ khi chia tay em trở lại chùa suốt
ngày lo công phu tu tập, cắm đầu vào việc học và
bao công việc bận rộn khác khiến cô quên mất mối
nhân duyên với em thuở nào. Giờ đây, đứng trước
cô, hình ảnh của em đã khác hẳn ngày xưa rất
nhiều: khuôn mặt gầy đi, mái tóc rối bời, với
dáng vẻ mệt mỏi bên chiếc xe đạp cũ kỹ. Duy chỉ
có đôi mắt của em vẫn sáng ngời như ngày ấy. Vậy
mà đã 6 năm rồi nhỉ. Những kỷ niệm gặp cô bé
trên bãi biển chiều quê ngày nào như đang sống
lại trong cô. Khánh Minh nhìn em rất đỗi ngạc
nhiên. Vừa trông thấy cô, Em đã khóc òa:
- Cô ơi, con là
Hàn Phong. Con muốn vào đây với cô!
Khánh Minh luống
cuống, như chưa hết ngỡ ngàng, cúi xuống vuốt
nhẹ mái tóc em: - Vào chùa đi em, có gì mình
nói sau nhé!
Hàn Phong ngoan
ngoãn bước theo cô. Sau khi đưa em vào trình sư
phụ và đại chúng, Khánh Minh dẫn em đến một căn
phòng nhỏ để cất đặt hành lý. Nói là hành lý chứ
chẳng có gì, chỉ là một bộ đồ và nắm xôi mà em
mang theo ăn dọc đường. Em cứ thế làm theo chỉ
dẫn của cô, rồi ngồi lặng yên không nói gì, ánh
mắt cứ nhìn vào khoảng không vô tận. An Tâm để
em yên tĩnh và tìm cách liên lạc báo tin cho gia
đình.
***
Thì ra, Hàn Phong
ở cạnh nhà cô. Bận cô trở về thăm quê lần đầu
tiên cũng là ngày gia đình em từ trên phố vừa
chuyển đến. Từ nhỏ em vốn thích biển, nên mẹ em
dù đang dạy học ở một ngôi trường điểm của thành
phố nhưng vẫn quyết định từ giả để đưa em về đây,
để em được sống những ngày với biển. Để được
cùng con ngắm cảnh hoàng hôn trên biển vào những
chiều tà. Mỗi lần nhìn khuôn mặt rạng rỡ, ánh
mắt ngập tràn hạnh phúc của con, người mẹ ấy
không hề hối hận vì đã từ bỏ mọi thứ để đưa con
về sống ở miền quê duyên hải này. Hàn Phong là
sự bình yên, là hạnh phúc của cuộc đời bà…
Cuộc sống êm đềm
của hai mẹ con kéo dài chẳng được bao lâu thì
biết bao tai ương đã ập xuống ngôi nhà bé nhỏ
của em: bố em sau vụ làm ăn thua lỗ ở một công
ty đã lao mình vào đám cháy; trong khi anh Hai
của em, vì cuộc sống nghèo khó nên phải bươn
chải làm công nhân ở xứ người chưa thể trở về…
Hàn Phong từ đó trở nên hoảng loạn tinh thần.
Người mẹ nhìn em mà lòng đau đớn đến tột cùng.
Thương chồng, nhớ con nhưng bà phải cố gắng
gượng dậy để sống, để làm chỗ dựa cho em. Những
khi cơn hoảng loạn xuất hiện, em lại chạy ra
biển và hét lên như sợ hãi một điều gì vô hình.
Người mẹ tội nghiệp chỉ biết chạy theo con, nước
mắt lưng tròng nhìn con đang mãi miết ngồi vốc
từng nắm cát chảy dài trên bãi biển…
Nỗi đau mất đi
người mà mình yêu thương, rồi cơn bệnh của Hàn
Phong khiến người mẹ ấy ngày càng trở nên tiều
tụy. Đêm đêm, bà thường qua nhà Khánh Minh để
tìm cho mình những phút giây an tĩnh, để được
xoa dịu cõi lòng qua những buổi cùng gia đình cô
tụng kinh và nghe băng giảng. Có lẽ, chính những
giây phút ấy đã giúp bà dần dần trấn tĩnh lại
tinh thần, và hiểu ra một điều gì đó, tuy còn mơ
hồ nhưng cũng đủ để bà vững tin hơn mà sống tiếp
và lo cho con những năm tháng còn lại…
***
Sáng nay,
Hàn Phong dậy thật sớm, tự mình nấu một nắm xôi
và lặng lẽ ra đi…
Khánh Minh hỏi:
- Sao em có thể
đến được đây?
- Dạ, vì hằng
ngày con thường theo mẹ qua nhà cô chơi, được
nghe Dì đọc sách, được Dì hướng dẫn tụng kinh,
dẫn đi chùa làng, và Dì hay kể cho con nghe về
cuộc sống của cô. Vậy là con mường tượng ra và
hỏi người ta đường đến đây. Con đã đi từ lúc
sáng sớm giờ mới đến nơi ạ!
– Hàn Phong đáp.
Khánh Minh đưa
tay xoa đầu em và bảo:
- Em có biết là
em đi như thế này, mẹ và mọi người lo cho em lắm
không? Từ này về sau em không được như thế này
nữa nghe!
Với vẻ mặt buồn
buồn, em nhìn vào mắt cô, khẽ hỏi:
- Người ta bảo
con bị người âm nhập, phải vậy không thưa cô?
- Không đâu, em
chỉ bị biến động tâm lý sau ngày ba em mất nên
như thế thôi. Em đừng tin những lời người ta nói
nhé. Em cố gắng tĩnh tâm rồi dần dần sẽ khỏi.
– Khánh Minh dịu dàng nhìn em bảo.
Hàn phong gật đầu
và hỏi: - Giờ con muốn đi tu có được không
thưa cô?
Nhìn em nói với
ánh mắt thành khẩn, Khánh Minh thấy thương em
quá: - Được, nhưng không phải lúc này. Em
phải cố gắng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, chữa bệnh cho
lành hẳn rồi cô sẽ xin sư phụ và mẹ em cho em
xuất gia.
Em bỗng tươi cười.
Vẫn nụ cười thơ ngây, rạng rỡ như ngày nào. Cô
giỗ giấc ngủ cho em, rồi đi sắp xếp hành lý để
ngày mai em trở về với mẹ.
Buổi sáng từ giã,
em tần ngần ghé sát tai cô thì thầm: “Cô hứa đón
em trở lại chùa để được xuất gia rồi đó nha!”.
Rồi em đưa ngón tay ấn vào lòng tay cô như để
giao kèo. Khánh Minh gật đầu, và cũng làm như
thế theo em. Niềm ao ước được xuất gia ngày nào
hình như vẫn con nguyện vẹn trong trái tim bé
nhỏ ấy. Đứng dưới hiên chùa, Khánh Minh mỉm cười
vẫy tay tiễn biệt em…, dõi mắt theo bóng em đang
xa dần…
***
Chiều nay
có dịp trở về quê, việc đầu tiên là Khánh Minh
qua ngay nhà Hàn Phong tìm thăm em, và để thực
hiện lời hứa với em năm nào. Thế nhưng, vừa đặt
chân đến bục cửa, cô chợt sững sờ khi nhìn thấy…
di ảnh của em trên bàn thờ, bên bát hương còn
nghi ngút khói…!
“Sao lại như
thế này!” – Khánh Minh bàng hoàng chưa hiểu
chuyện gì đang xảy ra. Đôi chân cô như khuỵu lại.
Cô ngập ngừng tiến lại gần, cúi xuống lay lay
cánh tay người mẹ đang ủ rũ bên góc bàn thờ của
em.
- Cô đã về rồi ư!
Hàn Phong đã đi xa rồi cô ơi…!
Khánh Minh đứng
chết lặng. Trên gương mặt tiều tụy của người mẹ
như vẫn còn giữ nguyên sự thảng thốt, bàng hoàng.
Bà kể lại trong nấc nghẹn:
- Kể từ ngày Hàn
Phong lên thăm cô trở về, em sống vui và khỏe
hơn nhiều. Ngày nào em cũng nhắc đến cô, nhắc
đến lời hứa xuất gia với cô. Ngay cả trong giấc
mơ em cũng nói: “Mẹ ơi, con muốn đi xuất gia,
con muốn được như cô Khánh Minh”… Vậy mà… chỉ
một ngày trước đây thôi, em xin phép con ra biển
chơi… được một lát thì người ta chạy vào báo tin
là em đã bị những con sóng biển cuốn ra xa…!
Kể đến đây, người
mẹ nấc lên từng hồi rồi ngã khuỵu xuống…
Không ngăn được
hai dòng nước mắt, Khánh Minh ngước nhìn di ảnh
của em…, vẫn gương mặt tinh khôi với nụ cười hồn
nhiên sau làn khói hương mờ ảo… Bất chợt, Khánh
Minh chạy nhanh ra biển…, nơi yên nghỉ cuối cùng
của em… Cô ngồi xuống vốc từng nắm cát rải lên
nấm mồ bé nhỏ còn thoảng mùi hương... Bao hình
ảnh hồn nhiên, trong sáng của em từ lần gặp đầu
tiên đến hôm em tìm lên chùa, cứ thế hiện lên
rất rõ trong tâm trí cô, trong ánh mắt nhạt nhòa
của cô. Ánh mắt ấy, nụ cười ấy và cả lý tưởng
xuất gia của em, Khánh Minh không thể nào quên
được.
“Hàn Phong ơi!
Cô đã về như lời hứa với em ngày nào…” –
Khánh Minh thì thầm. Cô ngồi lặng yên bên nấm mộ
của em, để mặc hai dòng nước mắt chảy dài…
Biển
đã lấy đi
mạng sống của em, nhưng biển không thể lấy đi
niềm tin và chí nguyện xuất gia trong sáng như
hạt cát tinh khôi trong trái tim bé nhỏ ấy.
Ngoài kia gió vẫn miên man thổi, biển vẫn liên
hồi tấu lên từng đợt sóng rì rào…
CÁT
HẠ


|