CHÚC MỪNG NĂM MỚI
Vĩnh Hảo
Vào
dịp cuối năm, đầu năm, dương lịch hay âm lịch,
có lẽ không có nhóm từ nào được mọi người dùng
đến nhiều như là mấy chữ "Chúc mừng năm mới."
Ngôn ngữ nước nào rồi cũng chỉ ngần ấy chữ, ngần
ấy ý. Chúc vui, chúc mừng đến với bạn và gia
đình trong năm mới...
Chính
vì nhóm chữ ấy được dùng nhiều quá, bằng thư/thiệp
viết tay, gửi bưu điện hay thư/thiệp điện tử gửi
qua email, facebook, v.v..., hoặc bằng lời nói
trực tiếp khi gặp nhau, lặp đi lặp lại trong
nhiều thập niên, thậm chí nhiều thế kỷ, nhiều
thiên kỷ, cho nên, một lúc nào đó, có người sẽ
thấy sao mà... có vẻ gì đó, rất là sáo, dù rằng
lòng mình rất thực, không sáo. Luôn luôn ước
nguyện mọi người, mọi nhà (và dĩ nhiên là ưu
tiên nghĩ đến những người thương yêu nhất, kính
quý nhất, gần gũi nhất, hoặc xa mà lại thân và
chia sẻ với mình nhiều nhất...) được an vui,
hạnh phúc, thịnh vượng (chẳng phải chỉ trong năm
mới, mà trong cả đời); nhưng lời chúc, bằng thư
hay bằng đối thoại trực tiếp, đã không còn đủ
sức để chuyên chở chân tình của mình.
Ngoài
ra, việc gửi thiệp qua bưu điện hay qua các địa
chỉ vi thư, cũng đã đến lúc không còn kiểm soát
được nữa. Đã lâu rồi không dùng đến cây bút (dù
rằng ai cũng xem mình là người sống với ngòi bút,
làm nghề cầm bút), vì chẳng còn nhớ địa chỉ của
nhà nào (ngoại trừ ngôi nhà mà từ đó mình sinh
ra, lớn lên) thì làm sao mà gửi thiệp bưu điện!
Còn vi thư thì trong hộp địa chỉ đến mấy trăm
cái (hay cả ngàn cái chẳng biết chừng--vì chưa
đếm nên không xác định được), làm sao phân loại
địa chỉ để gửi thiệp một loạt bằng một vài lời,
kèm một tấm hình gì đó mà ai xem hay đọc cũng
được, từ những bậc thầy, bậc trưởng thượng,
người tôn quý, cho đến người yêu, người thương,
tri âm, tri kỷ, bạn vong niên, người thân, văn
thi hữu, bằng hữu, thân hữu, độc giả gần-xa...!
Chỉ chọn lọc để gửi một số người thôi thì quá
thiếu sót và lòng không thấy an. Vì không gửi
thì thôi, gửi thì phải gửi đủ. Không lẽ trong
hộp thư của mình lại có những người không tốt,
không đẹp, không thân! Tất cả đều tốt, và trong
số ấy, có những người mình phải mang ân cả đời
dù có gửi thiệp hay không.
Là
như thế. Ngày cuối năm, trong nhà ngoài sân đã
được quét dọn, bánh trái hoa quả trên bàn thờ
cũng đã chưng; ngồi trước máy, mở hộp thư ra, dự
tính tìm một thiệp điện tử để gửi cho một số
người... nhưng nhìn qua danh sách địa chỉ, thấy
ai cũng là người đáng quý, thân, thương... Đóng
hộp thư lại. Nhìn sâu nơi màn ảnh, thấy cả thế
giới, loài người, loài vật, thiên nhiên. Thấy
chiến tranh, nghèo đói, bệnh tật, thống khổ.
Thấy những người thanh cao, đáng kính. Thấy
những kẻ tham tàn, cố chấp. Thấy những người
khoe khoang, sống dối. Thấy những kẻ khiêm cung,
hiền lành, bình dị... Ôi cuộc đời, ôi con người!
Dù thế nào, cũng thương quá!
Một
tấm thiệp với lời chúc dù ngắn hay dài, cũng
không đủ, không thể nào đủ để nói hết tấm lòng,
ưu tư và niềm tri ân của mình. Rồi lại cố gắng
tìm một bài thơ, một câu thơ, hay một nhóm chữ
nào đó thật ý nghĩa, thật đầy đủ, để cùng lúc
gửi đến mọi người... một phút, hai phút, ba phút...
mười phút... vẫn không tìm ra.
Nhưng
chính nơi chỗ bế tắc ấy, lại bật ra mấy chữ thân
thuộc, mấy chữ của ngàn xưa gửi đến sau, thôi
thì cũng trân trọng đón nhận để gửi đến mọi
người, từ người thân đến kẻ sơ, từ bậc minh
triết đến kẻ hiểm ác, từ người hạnh phúc đến kẻ
khổ đau, cùng một lúc, khắp nơi nơi:
CHÚC
MỪNG NĂM MỚI!
California, ngày 18/02/2015
(nhằm
ngày 30 tháng 12 năm Giáp Ngọ)
Vĩnh Hảo
|