Nỗi Buồn Mất Cha
Vũ Đình Trường
Còn cha gót đỏ như son
Cha chết gót mẹ gót con như bùn
(ca dao)
Cha bỏ con đi giữa thời binh lửa
giữa lúc phố
phường khói súng chưa tan
con đường đến
trường dài như không dứt
buổi học vội vàng
tâm trí ngổn ngang…
Cha bỏ con đi đêm hè xao xác
buổi sáng ngỡ
ngàng thấy mặt trời lên
cha đi bất ngờ như
vì sao lạc
con đứng bơ vơ,
mắt đỏ hơn đèn…
Con biết từ nay cha không còn nữa
lạnh chén cơm
chiều, lạnh tách cà phê
chiếc xe ngại
ngùng nằm im trong xó
thiếu dấu chân
cha, con lạc lối về…
Con vẫn không tin cha mình đi mất
giữa lúc đường đời
còn quá xa xăm
giữa lúc con còn
dại khờ quá đỗi
Cha bỏ đi rồi. Con
mới mười lăm!
Mùa hạ vắng cha, phượng hồng rụng sớm
Cánh hoa tím bầm
như giọt máu khô
Nhà vắng lạnh lùng,
u trầm hương khói
Di ảnh cha buồn
mắt ngó con thơ!
Đêm con ngủ vùi, kéo chăn trùm kín
tưởng thấy cha về
trong khói thuốc bay
mở mắt ra nhìn,
thạch sùng ngơ ngác
cha đã đi rồi,
theo gió theo mây!
Bốn mươi sáu năm, con ngoài sáu chục
cứ tưởng mình còn
ở tuổi mười lăm
con đường con đi
vẫn dài hun hút
bốn mươi sáu năm
lạc chỗ cha nằm!
Bốn mươi sáu năm cha về với đất
bốn mươi sáu năm con
mất cả đời
cha bỏ con đi… bầm
gan tím mật
sớm mồ côi cha,
con chẳng nên người!
Vũ Đình Trường
* 16/6/2015
|